Wednesday, January 7, 2009

Ăn Cắp, Độc Tài và Phở

May 31 - Hôm nay máy bay ghé phi trường Japan vài tiếng trước khi về lại San Francisco, rảnh rổi ngồi đọc ba cái tin xe cán chó trên net nên mới có chuyện viết, nhiều điều không nói không được. Hồi tháng 3 vừa rồi, bà Võ thị Hồng Phiếu tổng giám đốc hãng bia ở Huế, kiêm bí thư đảng ủy đi Thái du lịch. Vô khu mua sắm máu tham nổi lên, dòm trước dòm lui đớp cái kính $120 dollars bỏ túi. Tới chừng sắp sửa lên máy bay bị an ninh giữ lại, lập biên bản phạt, giam cho hai tháng tù ở Bangkok về tội ăn cắp, vừa quê vừa nhục. Hình như bà không biết hệ thống thu hình theo dõi từng ly, từng tý. Thấy để hớ hênh, bản chất ăn cắp tham nhũng ở Việt Nam quen, ra nước ngoài tưởng bở, cầm lòng không đặng nên dính chấu.
 Bà Võ Thị Hồng Phiếu, Tổng giám đốc hảng bia ở Huế

Vụ mấy tay Đài loan mở văn phòng dịch vụ lao động, tuyển người Việt làm mướn, làm người ở, rồi hành hạ, hiếp dâm, bạo dâm đăng hai ba hôm trên báo. Thậm chí còn quay phim, chụp hình đem bán. Báo Đài Loan cho biết có hơn 300 người đã từng được văn phòng này môi giới, trong số đó không biết bao nhiêu cô đã từng bị hãm hiếp, ước lượng có thể lên đến con số 200 . Thân nghèo, phận bạc bị ngoại bang làm nhục, bị hiếp đáp nhưng sứ quán đã không bênh vực, còn về hùa với kẻ ác che đậy nội vụ, ém nhẹm.

Nhìn nhà nước thỏa hiệp với bọn ác, ngang nhiên tồn tại, thách thức dư luận. Tôi liên tưởng đến chế độ độc tài giống như băng đảng, muốn dứt điểm phải chơi kiểu anh chị. Tiếc là Năm Cam đi sớm, không biết chừng nào Sáu Quít xuất hiện cho dân nhờ. Rút kinh nghiệm, chơi lẻ tẻ, ăn xổi thế nào cũng ôm đầu máu. Bẻ họng mấy tay anh chị trong Bộ chính tri phải học cách đánh của "con muổi" bố già Đài loan Hsu Hai-ching, lật cuốn tam thập lục kế, học chước kim thuyền thoát xác hồi xưa nhưng đánh thêm kế 37 tân thời, trong đánh ngoài la, …..may ra mới dẹp được đám gangster Hà Nội.

Gần nữa tháng xa nhà, thèm phở thèm cơm. Hôm qua đọc bài phở của cha nội ký giả trên tờ Rocky Mountain News tôi muốn bay về càng sớm càng tốt. Cái món phở không riêng gì người Việt, người Mỹ mà Hàn Quốc, Đài Loan, Nhật cũng ưa. Lâu lâu nó cứ hỏi tôi cái món soup bò của tụi mày tao thích lắm. Tiệm ở Denver anh chàng Mỹ ca tận mây xanh tôi đã ăn rồi, sao so sánh được phở California. Cha nội này chưa nếm thứ thượng hạng nên cứ tưởng ở thiên đàng phở, thực ra phở ngon tuyệt không phải phở ở tiệm, phở nấu ở nhà mới đúng thứ hảo công phu.

Vụ phở này vợ chồng tôi cũng đã bỏ ra thời gian tầm sư học đạo, vừa tự nghiên cứu, chế biến, thử tới thử lui, ăn chổ này, chổ kia, từ Nam Bắc Cali cho đến Saigon, Hà Nội, Hán thành, Đài Bắc, Denver, Texas…. Tô phở ngon, bưng ra phải bốc thơm ngào ngat, không chỉ có mùi hồi mà còn tới bốn năm mùi khác quyện nhau, dân ăn phở khó đoán mùi gì, dân nấu phở mới đủ tư cách nói trúng 90/100. Nước phở thật trong, bánh phở cần dày và vừa phải, không quá nhỏ quá to. Bánh vừa chín, thịt vừa tươi vừa mềm. Ăn phở xong rồi tô vẫn còn hâm hẩm nóng, thịt để trên mặt khi dọn ra không làm đục nước béo cò.

Húp một muỗng phở nghe chạy rần rật tận cuống họng, vị ngọt của xương bò nấu vừa đủ lượng, không phải của bột ngọt, của đường. Hành trần, hành lá, hành tây chỉ đệm hương hoa, không quyết định giá trị tô phở. Tô phở buối sáng ăn thường ngon hơn buổi chiều, vì phở mới nấu qua đêm, còn đầy đủ hương vị. Chờ tới chiều nồi phở bị quậy tứ tung, chưa kể thiếu nước cốt ông chủ pha bột ngọt, đổ thêm nước. Có món nào trên đời mà sáng, trưa, chiều, tối ăn được hết?.

Chưa hết, tô phở ngon không bảo đảm khách ăn ngon. Phở ngon cách mấy mà gặp cô chạy bàn hổn hào, vụng về thì người ăn mất hứng. Bưng tổ phở, mặt đăm đăm nên về nhà cho con bú. Khách vô chẳng nở nụ cười, như ăn hết của như chồng tát tai…. thì tiệm đóng cửa là vừa. Phục vụ khách là nghệ thuật, không phải hạ tiện như một số người Việt có thành kiến, mặc cảm, tự ty. Bạn thử bước vô tiệm ăn, tiệm buôn, chợ… ở Nhật, ở Hán Thành, ở Đài Nam, Đài Bắc thì biết họ chiều khách ra sao. Đầu cúi rạp, mĩm cười như hoa, miệng hô chào khách vang trời. Khách chưa ăn tô phở đã thấy nóng ran người. Khách kẹo cách mấy, bảo đãm tiền típ cũng không đến nổi tệ.

Tôi làm cái job này là job cuối cùng. Hảng hết xài đi mở tiệm phở, tiệm mì cho biết đá biết vàng. Mấy năm tu luyện chỉ chờ dịp vợ chồng xuống núi. Bảo đảm ăn không ngon không tính tiền, phục vụ không đẹp không mở tiệm phở làm gì. Bạn ráng chờ nghe.


Đài Loan, tháng 6 năm 2005

No comments:

Post a Comment