Wednesday, January 7, 2009

Hồng Kông Quá Vãng

May 28, 2005 - Kỳ rồi tôi ghé Hong Kong. Gần 20 năm mới trở lại phi trường Kai Tac. Nơi đây hồi 1982, lớ ngớ xách cái túi ICEM để chờ hướng dẫn lên máy bay sau hai năm sống trong trại tỵ nạn. Cạnh tôi, người Vợ trẻ măng, lóng ngóng, ngơ ngác như chim mới ra ràng. Hai mươi năm sau trở lại một mình, bồi hồi, nhìn quanh nhìn quẩn thấy mình già đi, vật đổi sao dời, mới đó mà đã hơn 20 năm biệt xứ.
Lòng vòng mấy tiếng đồng hồ, chẳng mua được món nào ra hồn. Đồ bày biện trong mấy gian hàng trông rẻ tiền, lớp nhớp. Tôi muốn mua cái gì đó tặng Vợ, để nhớ lại khoảng khắt 20 năm trước hai đứa từng bỡ ngở rụt rè. Tôi cũng chợt nhớ Hong Kong bây giờ thuộc quyền cai quản ông chủ Trung Cộng, không thấy bóng dáng mấy anh cảnh sát Anh (a-xề) quen thuộc, đi lên đi xuống. Hình như phi trường này không còn tấp nập, dập dìu khách nữa. Các chuyến bay quan trong ít ghé Hong Kong, du khách cũng thưa thớt. Hồi chưa đi tôi náo nức tìm lại cảm giác, đến rồi thất vọng, chỉ chờ dịp để lên lại máy bay. Lòng dặn lòng chắc không bao giờ trở lại Hong Kong làm gì.

Tối nay tôi phải đi xuống phố để kiếm cái gì lót bụng. Ăn toàn đồ ở khách sạn đã thấy chán rồi. Đồ ăn bày biện cho đẹp mắt nhưng ăn chẳng ra hồn, cứ nhàn nhạt, cái nào cũng giống nhau. Xứ Tàu, dọc trên đường chổ nào cũng thấy bán đồ ăn. Đi nước này, nước nọ, cái thú vui nhất là tò mò coi thử dân bản xứ ăn gì. Hôm nào bạo gan thử một tí, bằng không lấy mắt ngó thiên hạ ăn.


Ở Đài Bắc, muốn ăn đồ biển đừng vô nhà hàng sang, ăn trên đường phố mát tay, mát mắt. Đủ loại cá, mực, ngêu sò ốc hến, cua tôm làm sạch sẽ bày trên đường. Người mua thích ăn con nào lấy bỏ vô trong dĩa, người bán sẽ tùy theo món mà nấu cho bạn. Cá thì chiên, xào, kho…mực luộc, cua rang…. Bạn muốn ăn thêm rau, măng, ớt đậu có đủ loại đi kèm, lúc chiên, lúc hấp. Tôi đứng coi mát mắt nhưng chẳng dám ăn con nào hết. Thấy cũng sờ sợ vì để ở ngoài lâu quá, thức ăn không đủ lạnh làm virus sinh sản, ăn không cẩn thận ôm bụng hết vui.

Đi lòng vòng tôi ghé vô cái quán bán nhân sâm bổ lượng. Ngồi đại xuống ghế, dòm chung quanh thấy thiên hạ tụm năm tụm ba, xí xô xí xào, ăn uống vui vẻ, nên bấm bụng ăn chơi cho biết. Đi các nước Á Châu phần nhiều ăn uống theo kiểu chỉ hình. Ở Đài bắc hay Hán thành, giỏi lắm biết nói hai tiếng cám ơn, gặp người bán hàng không nói được Anh ngữ mình ú ớ ra hiệu, nhìn hình chỉ trỏ, giống như thằng câm. Tôi chỉ đại cái hình để trên bàn, giá 50 đồng, tương đương gần $1.50 US dollars. Cô hầu bàn bưng ra một ly, có chút đá vụn, bên dưới hạt sen trộn chung với khoai môn. Hạt sen thiệt mềm, ngọt lịm, còn khoai môn thì dẽo nhẹo, bỏ vô miệng chưa xong đã muốn bỏ thêm muỗng thứ hai. Quá đã, hèn chi khách đứng ngồi đông nghẹt. Tôi nhủ thầm, như vậy là ngày mai trở lại thử món chè khác được rồi.

Tối đến, các quán bar nhộn nhịp, đèn xanh đèn đỏ. Đi ngang qua nghe tiếng nhạc dập dềnh. Ở khu này, gần 90% du khách là người Nhật, nhà hàng Nhật có khi còn nhiều hơn nhà hàng Tàu. Tôi ít có hứng thú vô mấy cái bar, ngó tới ngó lui chẳng biết làm gì, nhiều khi cầm chai bia, mắt cứ dán lên truyền hình cho hết giờ.


Tháng Năm 2005

No comments:

Post a Comment